污泥龙王宫,恐获不敬罪。
不敢蹋汴堤,汴堤连秦宫。
蹋尽天子土,馈餫无由通。
此言虽太阔,且是臣心肠。
野风结阴兵,千里鸣刀枪。
海月护羁魄,到晓点孤光。
上不事天子,下不识侯王。
夜半睡独觉,爽气盈心堂。
颜子甚年少,孔圣同行藏。
我年过颜子,敢道不自强。
船人虽奴兵,亦有意智长。
问我何所得,乐色填清扬。
我报果有为,孔经在衣裳。
“蹋尽天子土,馈餫无由通”的上一句是不敢蹋汴堤,汴堤连秦宫;“蹋尽天子土,馈餫无由通”的下一句是此言虽太阔,且是臣心肠。该诗句出自卢仝的作品《冬行三首 其三》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/153096_4.html
初岁学钓鱼,自谓鱼易得。
三十持钓竿,一鱼钓不得。
人钩曲,我钩直,哀哉我钩又无食。
文王已没不复生,直钩之道何时行。
贪残奸酗,狡佞讦愎。
身之八杀,背惠,恃己。
狎不肖,妒贤能。
命之四孽,有是有此予敢辞。
无是无此予之师,一日不见予心思。
思其人,惧其人。
其交其难,敢告于门。
何处堪惆怅,情亲不得亲。
兴宁楼上月,辜负酒家春。
我思君兮河之壖,我为河中之泉,君为河中之青天。
天青青,泉泠泠。
泉含青天天隔泉,我思君兮心亦然。
心亦然,此心复在天之侧。
我心为风兮淅淅,君身为云兮羃羃。
此风引此云兮云不来,此风此云兮何悠哉,与我身心双裴回。
东海出明月,清明照毫发。
朱弦初罢弹,金兔正奇绝。
三五与二八,此时光满时。
颇奈虾蟆儿,吞我芳桂枝。
我爱明镜洁,尔乃痕翳之。
尔且无六翮,焉得升天涯。
方寸有白刃,无由扬清辉。
如何万里光,遭尔小物欺。
却吐天汉中,良久素魄微。
日月尚如此,人情良可知。