新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《范鲁生书至却寄》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《范鲁生书至却寄》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/147604.html
灵迹传尧韭,山房重虎须。
待君成九节,能疗白头无。
小驿茅亭晚更幽,解衣樽酒重淹留。
馀花何意丛丛发,老树当风淅淅秋。
入座客惊双鹊起,傍檐日落片云流。
东来海气凉如此,野阔星稀迥自愁。
侍臣有归梦,眷言采江蓠。
盛年蕴遐尚,四座那得知。
冉冉黄埃中,晏坐能几时。
朝从青殿入,暮自金门归。
兄弟参讲幄,接迹拥恩辉。
多曲春阳日,心与岁寒期。
养疴丰述作,临水忘渴饥。
风吹桃李花,次第何葳蕤。
处为玄豹隐,出为丹凤仪。
山中足瑶草,何当一相贻。
江鱼邀客馔,柏酒尚馀清。
天气暖人日,乡心共帝城。
镂金谁作胜,带甲远含情。
稍喜成三益,休看白发生。
峡石主人归未归,家山雪后乱清晖。
閒从鸥鹭来争席,深入菰蒲不掩扉。
小妇抱薪烧笋熟,邻翁收网饷鱼肥。
因君遁迹知长策,回首双溪旧钓矶。