新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
“叠嶂朝生爽,双溪晚送凉”的上一句是独吟安石几,散帙满藜床;“叠嶂朝生爽,双溪晚送凉”的下一句是周旋从简易,搜讨破微茫。该诗句出自施闰章的作品《范鲁生书至却寄》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147604_7.html
东土淄青间,疆域夙称最。
户口十万馀,辐辏衣冠会。
今非齐故都,犹足吞曹桧。
缅睇重关情,沃土方俭岁。
充此乳哺心,持为饥者惠。
般水流清波,岱云徯征旆。
单父多仁贤,鸣琴有嘉赖。
月复中秋好,人谁此夕同。
未寒从露坐,拚醉莫樽空。
亭阁澄江畔,关山战垒中。
虎丘清绝处,又隔五湖东。
路别犹吞声,况君在圜中。
咫尺限祖道,长谣托心胸。
比肩视扬马,拜手称夔龙。
青冥一垂翅,激烈号悲风。
我行越海峤,念尔羁籓笼。
精诚厉金石,逝将格苍穹。
丈夫贵知己,努力守固穷。
螺江江畔鹭洲头,久住还思金凤洲。
十里丹黄垂橘柚,去年今日醉同游。
记昔论文处,寒云落敬亭。
人惊乱后在,山比别时青。
甲子存诗史,沧洲剩客星。
十年一尊酒,判醉不须醒。