新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
“把杯陪画舫,祖道感河梁”的上一句是事往频回首,情多忽断肠;“把杯陪画舫,祖道感河梁”的下一句是花想寒梅下,轩开卢橘旁。该诗句出自施闰章的作品《范鲁生书至却寄》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147604_4.html
同游京国久,衮衮几回閒。
易送愁中月,难欢别后颜。
高斋入花坞,归骑度云山。
共是违时客,输君得早还。
传闻此泉来王屋,伏流倒涌历山麓。
寒光喷雪复飞云,大声奔雷小碎玉。
故人黄门天上来,崔嵬百尺龙门开。
凭陵日观照沧海,咄嗟坐啸生风雷。
临流复有千寻阁,白雪声名赫如昨。
黄门挥翰似青莲,更拟新篇效康乐。
为君开尊握君手,素心海内真良友。
年将强仕相伯仲,忍使离居成皓首。
扁舟昨日明湖游,骊歌今日生离忧。
君不见济南七十二泉皆在眼,那堪沟水东西流。
北窗高枕得,野兴复招寻。
白首萍蓬客,清樽湖海心。
云迷萝径曲,人语石堂深。
莫计升沈事,凉风正满林。
高台巀嶪出城根,秋尽登临落日昏。
朔气倒翻沧海动,浮云不见泰山尊。
心伤词赋徒多病,梦想田园未敢言。
剩有衙斋栽菊满,醉来长啸倚东轩。
春色已过半,何无一雁飞。
地荒花树少,旱久麦苗稀。
羽骑冲苍霭,宫车向翠微。
孝陵闻不远,伫望欲沾衣。