新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
“蒺藜岐路仄,萝薜故园荒”的上一句是世事渐磨灭,生涯迫老苍;“蒺藜岐路仄,萝薜故园荒”的下一句是瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。该诗句出自施闰章的作品《范鲁生书至却寄》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147604_14.html
恨无多树绕檐前,小簇低枝傍酒边。
过雨斋寒留客看,逢春头白被花怜。
西溪林麓僧频约,邓尉风光梦几年。
忽忆题诗旧官阁,平安消息好谁传。
高台耸出赤城霞,客到春风正著花。
曲磴寒烟真鸟道,满城芳草几人家。
云端叠岭当窗尽,树杪寒江绕郭斜。
共说晴空见衡岳,凭阑身在楚天涯。
掉头苦爱青山住,担簦偶踏长安路。
眼前突见层云阴,盘空草阁巢枫树。
关西耆旧不离口,华岳三峰擎在手。
老枫相伴寒不枯,肯许风霜落叶无。
柯亭有长笛,爨下有遗琴。
玄览无虚觏,达人多苦辛。
物亦感人情,忼慨扬好音。
夙遵剡溪道,蹑屐嵇山岑。
昔贤邈徂谢,萧萧空竹林。
商歌一相和,川谷响悲吟。
清飙赴乔木,鸷鸟翔层阴。
嘉会良不易,凝眺沾衣襟。
青溪霁色近疏帘,到尔园亭坐辄淹。
秋暮早梅开照眼,霜前黄橘乱垂檐。
掩关避客幽人集,就石移尊乐事兼。
夜久月明衣露白,床头斗酒更呼添。