新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
“事往频回首,情多忽断肠”的上一句是新诗缄累幅,短札字千行;“事往频回首,情多忽断肠”的下一句是把杯陪画舫,祖道感河梁。该诗句出自施闰章的作品《范鲁生书至却寄》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147604_3.html
摇落楚天客,羁栖鼓角惊。
暮云长独往,沧海共君行。
水阔孤帆影,秋归万叶声。
寸心螺渚月,终古照人明。
扁舟载去是邪非,消息人间恨不归。
留得舞衣魂未散,苧萝山下白云飞。
皇天眷万物,雨师宁不然。
神州辇毂地,高阜成山川。
萧条何所有,饥兽窜颓垣。
严冬边雪至,朔吹先苦寒。
分与藜藿绝,敝缊复不完。
遗黎伏路侧,声出不能言。
矫首望乐土,重关限我前。
眼前一步地,艰于太行山。
逝者葬鱼腹,生为豺狼餐。
嗷嗷泽中雁,飞飞云汉间。
饮啄虽失所,天地何其宽。
感物一抚膺,泪下如奔湍。
二妙书堂尚可寻,芦洲竹屿共阴森。
下帷不为窥园计,隐几时闻流水音。
人去荒庭松桂合,春来虚阁薜萝侵。
当年讲席留诗处,满壁苔痕自古今。
世路惊心日,家书寄语频。
自怜青鬓改,难见白头人。
拙宦牵愁思,传经忆苦辛。
榴花空照眼,不觉暗伤神。