新诗缄累幅,短札字千行。
事往频回首,情多忽断肠。
把杯陪画舫,祖道感河梁。
花想寒梅下,轩开卢橘旁。
独吟安石几,散帙满藜床。
叠嶂朝生爽,双溪晚送凉。
周旋从简易,搜讨破微茫。
薄宦今何有,穷檐卒未康。
向人真惨淡,得句复猖狂。
病遣杨枝去,愁冯竹叶尝。
教儿粗识字,忆弟倘升堂。
世事渐磨灭,生涯迫老苍。
蒺藜岐路仄,萝薜故园荒。
瘠壤仍凶岁,孤城近瘴乡。
终当归草阁,一醉旧沧浪。
“花想寒梅下,轩开卢橘旁”的上一句是把杯陪画舫,祖道感河梁;“花想寒梅下,轩开卢橘旁”的下一句是独吟安石几,散帙满藜床。该诗句出自施闰章的作品《范鲁生书至却寄》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147604_5.html
寻幽无远近,在险必攀践。
兹山接郊坰,灵异天下鲜。
仙台冠丹岑,列馆丛碧藓。
来者若有遇,往迹讵可辨。
林端虚白生,下见水清浅。
荇藻舞涟漪,云岚静舒卷。
澄波平百顷,倒影涵绝巘。
怀道企李邵,多才惜嵇阮。
逝者不可追,清欢孰与展。
迟回川上叹,白露忽已泫。
故园来何暮,陶陶永夜情。
近江看月好,把酒到鸡鸣。
归隐仍无计,愁吟过此生。
吾衰今已甚,愧尔说诗名。
启途星尚烂,夕宿露将漙。
遍发苦奔迫,短景天风寒。
简书能不畏,侧足私盘桓。
忆我出门时,叔病泪阑干。
徂化忽三岁,告归良独难。
家贫厝浅土,窀穸仍未安。
即违负土义,忍无上冢看。
谁能在中路,不使哀情殚。
独鸟暮求巢,奋飞振羽翰。
草木沾霜华,涧道鸣清湍。
山川逝何邈,抚膺郁良叹。
高下人家住翠微,青青草色上人衣。
春归台畔春光在,造次何烦柳絮飞。
荷叶横塘官路斜,吴姬日出浣春纱。
儿家种莲取莲子,嘱付游人莫采花。