娉婷事蹋鞠,笑出深闺里。
蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停。
逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明。
岂无落花泛流水,亦有白打分输赢。
龙儿摆尾原曾学,凤子摇头旧已精。
两娃娇并银盘面,傍观手弄鲛绡扇。
三娃正蹴小官场,汗湿酥胸浑未倦。
圆社从来非等閒,作家取巧凭双弯。
眼亲步活转移速,解数般般谁道难。
雕阑十二相缭绕,日下芙蓉犹未了。
发乱青丝宝髻偏,尘生罗袜金莲小。
秀色诚可悦,清时慎勿辜。
桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。
冰纨何用空描写,别有人间真画图。
“秀色诚可悦,清时慎勿辜”的上一句是发乱青丝宝髻偏,尘生罗袜金莲小;“秀色诚可悦,清时慎勿辜”的下一句是桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。该诗句出自李昌祺的作品《美人蹴圆图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111860_13.html
鳌簪耸沧海,芙蓉飘紫烟。
画工运思极精妙,毫端巧夺造化权。
连峰特巘各殊态,一一幻出皆天然。
恍疑嶙峋绝顶最高处,参术错落根如拳。
气凡肉重莫能即,何由飞步凌其巅。
山中之人,纫兰佩荃,濯足涧底,振衣风前。
晨兴霞疗饥,宵寝云伴眠。
遨游不入五侯宅,偃蹇只听双崖泉。
清流曲折相洄沿,种得杏成花满川。
乱红缤纷坠漪涟,鸟啼鱼跃春景妍。
是谁闲泛溪上船,尽日独玩芳树边。
岂若茅亭老叟抱膝坐,语笑简默精神全。
小奚捧杖心静专,新梳绿发双髽联。
林收雾霭寺突兀,桥横木石湍潺湲。
异哉世上有此境,便思问舍仍求田。
酌君橘叶井,洗我肠胃膻。
聊依松柏岁寒社,庶引桑榆衰暮年。
天使下边州,青丝控紫骝。
风云随节旆,雨露到毡裘。
斜日羌城晚,微风塞草秋。
壮心知未已,万里快重游。
天涯自伤。
叨恩禄厚,永恩心长。
故园遥在西江上。
几度斜阳。
好弟妹、相抛殒亡,老情怀、只抱悽惶。
那堪望。
云山烟浪。
真是断人肠。
疏星斜月在扁舟,寒鼓鼕鼕出郡楼。
最忆往年何处听,长安门外五更头。
平分春色恰相停,处处秋千日日晴。
柳为迎风偏婀娜,花因临水更分明。
寻芳已负嬉游兴,对景徒添感叹情。
犹记南官曾献艺,白头无补负恩荣。