娉婷事蹋鞠,笑出深闺里。
蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停。
逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明。
岂无落花泛流水,亦有白打分输赢。
龙儿摆尾原曾学,凤子摇头旧已精。
两娃娇并银盘面,傍观手弄鲛绡扇。
三娃正蹴小官场,汗湿酥胸浑未倦。
圆社从来非等閒,作家取巧凭双弯。
眼亲步活转移速,解数般般谁道难。
雕阑十二相缭绕,日下芙蓉犹未了。
发乱青丝宝髻偏,尘生罗袜金莲小。
秀色诚可悦,清时慎勿辜。
桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。
冰纨何用空描写,别有人间真画图。
“蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停”的上一句是娉婷事蹋鞠,笑出深闺里;“蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停”的下一句是逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明。该诗句出自李昌祺的作品《美人蹴圆图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111860_3.html
公子才华偏蕴藉。
九畹春光生笔下。
幻成花叶恰如真,他看罢。
咱看罢。
不信根苗原是画。
醉眼摩挲惊复讶。
端的人能移造化。
风不谢。
雨不谢。
一任卷将堂上挂。
慨观瀛洲画,经济怀群公。
唐宫委蔓草,寂寞昭陵空。
天策旧多士,犹馀图卷中。
乘时翊昌运,磊落皆豪雄。
论思过丙夜,鱼水欣遭逢。
辉光惊时人,文翰动九重。
粉绘劳相臣,褒词烦褚翁。
白云鹤笙远,即此真方蓬。
勋业岂弗高,声华亦云崇。
终然太平治,所愧乃国风。
谋谟匪无材,王佐自不同。
邈哉夔契辈,谁能写其容。
寂寂空林长薜萝,集芳园里落花多。
幽堂有石铭先泐,旧宅无人客独过。
海内生刍惭古道,淮南丛桂想遗歌。
山阳回首悲邻笛,欲赋招魂奈尔何。
羽林千骑拥旌旄,六出飞花点绣袍。
玄武旂翻香雾暖,苍龙阙倚卿云高。
蓬莱御气浮春树,泰畤祠光绚露桃。
天陛两曾分祼献,独惭无颂拟王褒。
久在边城里,风霜不可论。
六亲皆骨朽,百战偶身存。
烽燧连天暗,沙尘惮日昏。
征人家万里,谁吊国殇魂。