娉婷事蹋鞠,笑出深闺里。
蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停。
逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明。
岂无落花泛流水,亦有白打分输赢。
龙儿摆尾原曾学,凤子摇头旧已精。
两娃娇并银盘面,傍观手弄鲛绡扇。
三娃正蹴小官场,汗湿酥胸浑未倦。
圆社从来非等閒,作家取巧凭双弯。
眼亲步活转移速,解数般般谁道难。
雕阑十二相缭绕,日下芙蓉犹未了。
发乱青丝宝髻偏,尘生罗袜金莲小。
秀色诚可悦,清时慎勿辜。
桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。
冰纨何用空描写,别有人间真画图。
“岂无落花泛流水,亦有白打分输赢”的上一句是逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明;“岂无落花泛流水,亦有白打分输赢”的下一句是龙儿摆尾原曾学,凤子摇头旧已精。该诗句出自李昌祺的作品《美人蹴圆图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111860_5.html
嗟君久隐白云间,地下修文竟不还。
谩有琴书闲别墅,独留坟墓在荒山。
春风自种陶庄柳,暮雨谁纫楚苑兰。
忍向江乡询故旧,百年遗老半凋残。
能言鹦鹉闭金笼,争似钩辀野树中。
赢得人嫌生性拙,梨云影里立东风。
春满梁园,韶光媚、盛开桃李。
清明过、数他花信,只今馀几。
有客携书还故里,画船且向沙头舣。
问此行、归去甚时来,明年里。
征帆挂,离歌起。
杯易尽,情难己。
羡君家贤弟,列官风纪。
更道翁能敦友爱,连枝同气称双美。
想细君、笑听鹊声喧,门频倚。
归心无日夜,孤舫不停牵。
沙蟹寒缘草,江豚暝触船。
银河通赤岸,翠壁泻红泉。
莫恋幽居好,功名贵壮年。
雪窗前元住虎丘,清致彷佛支远流。
解将翰墨作游戏,写成兰石人争求。
露花风叶含生色,楚畹移来屏几侧。
乍见频看若可纫,初开半吐疑堪摘。
润师戒行如秋霜,蒲团趺坐十笏房。
根尘识想已云泯,色香声味都宜忘。
兹图谩尔时时对,外物岂能为已累。
毕竟阎浮世界空,直须悟逗真三昧。
寒灰心地槁木形,妄缘幻质难缠萦。
无兰无石亦无画,此是菩提最上乘。