娉婷事蹋鞠,笑出深闺里。
蹋鞠风流堪适情,锦瑟瑶笙教暂停。
逡巡亸袖侧肩立,低昂进退都分明。
岂无落花泛流水,亦有白打分输赢。
龙儿摆尾原曾学,凤子摇头旧已精。
两娃娇并银盘面,傍观手弄鲛绡扇。
三娃正蹴小官场,汗湿酥胸浑未倦。
圆社从来非等閒,作家取巧凭双弯。
眼亲步活转移速,解数般般谁道难。
雕阑十二相缭绕,日下芙蓉犹未了。
发乱青丝宝髻偏,尘生罗袜金莲小。
秀色诚可悦,清时慎勿辜。
桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。
冰纨何用空描写,别有人间真画图。
“冰纨何用空描写,别有人间真画图”的上一句是桂枝香满榴结子,繁华况在神仙都。该诗句出自李昌祺的作品《美人蹴圆图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111860_15.html
行李归期促,山川去路遥。
疾风狂入夜,淫雨晦连朝。
帆逐孤飞鸟,江通逆上潮。
凭将栖遁意,乡国寄渔樵。
辛勤雨垄复烟畴,醉卧槐阴石枕头。
少小为农今老大,不曾骑马只骑牛。
杨家矍铄双翁媪,平生快活无烦恼。
中男颇解尽欢娱,拜跪膝边颜色好。
开封百物价直低,寻常剩有豚与鸡。
鲜鳞嫩菜好柿栗,贩来都聚隅头西。
买归为具罗盘饤,药室香凝春昼静。
满斟政喜瓮方深,迭劝岂愁瓶屡罄。
况逢禾麦丰登年,饭炊稻米衣装绵。
颐老惟知足嬉笑,安居但愿忘忧煎。
随缘供养竭医赀,且乐清贫慎勿辞。
不见巷南富豪子,祸罪贻亲异乡死。
羡子翩翩世莫测,三十今犹隐乡国。
陈平非是困长贫,贾谊终当射奇策。
于今应暂赋闲居,钓水樵山心自娱。
甘旨时供二亲养,灯窗夜对一床书。
昨日公车召尊府,青云有官未曾补。
天涯岂但鞅掌劳,膝下惟知别离苦。
岁月蹉跎会面违,回头又复念重闱。
柴门落照迎归客,童稚升堂竞挽衣。
有才勿向山林老,功名在人须及早。
胡为寂寞环堵中,穷巷年年长秋草。
余龄及中岁,有子生六年。
疾痛母心惴,寒饥我怀煎。
鞠育爱虽切,薰陶教宜先。
数日近方解,诵诗未能全。
赋龄亦何短,夭阏辄弃捐。
触目恨山积,沾衣泪河悬。
世泽惧斯斩,书香赖谁传。
嗣续人所重,念之增惕然。
修已安义命,昊穹谅无偏。
明丧笑商鄙,情钟惭衍贤。
螟蛉信么么,在物亦堪怜。