出自清朝施闰章的《鸡笼山登览经鸡鸣寻作》
璇玑归蔓草,楼观馀斜阳。
含悽台城畔,流笑宫井旁。
旧迹半沦灭,仰视天茫茫。
城中百万户,烟树纷低昂。
洵美此南国,天堑一何长。
列季更相送,万事如朝霜。
当年游宴地,绮丽不可详。
雉堞枕湖水,山影涵青苍。
浩呼渔网集,鸥鹭皆惊翔。
左顾岿兰若,丹碧郁相望。
垣馀一亩地,径曲九回肠。
悬空争燕垒,盘簇成蜂房。
浮图蕴灵异,古碣吐寒铓。
钟磬忽疏歇,一木支隤墙。
江山犹故物,百变生清光。
凭高过疏雨,吹我征衣凉。
出自清朝施闰章的《鸡笼山登览经鸡鸣寻作》
“凭高过疏雨,吹我征衣凉”的上一句是江山犹故物,百变生清光。该诗句出自施闰章的作品《鸡笼山登览经鸡鸣寻作》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148111_17.html
虞书传出狩,夏谚望时巡。
露布宣威武,宵衣慰苦辛。
鉴旌乘丽日,象辂动灵辰。
快睹龙颜近,欣逢天气新。
祓除遵洛水,选胜向河滨。
捧剑金人出,登山玉辇频。
永和还盛会,元巳正芳春。
睿藻云霞烂,澄观鱼鸟亲。
西池欢驻跸,南苑看垂纶。
每忆华林射,应瞻白马神。
繁花依讲幄,绿柳映扶轮。
旧简班扬侍,旁徵黄绮臣。
玷名劳馆阁,飞檄到松筠。
顾问惭三箧,盘餐溢八珍。
恩波沾草野,仙乐听韶钧。
扈从千官集,游敖万福臻。
握兰沿曲渚,浮枣漾青蘋。
束晰谈承赏,张华论绝尘。
禊堂初授简,学海恐迷津。
圣主收葑菲,涂歌献紫宸。
风流谁复谢宣城,剩有柴桑饮酒情。
薄宦共怜诗不减,寒江如练月长明。
登我西北楼,遥望东南岑。
重云荡回飙,万木为萧森。
不怨所思远,伤我千春心。
翩翩二三子,零落踵相寻。
梁园玉树尽,东海洪涛深。
犹有绝塞客,嚼雪成哀音。
平生胶与漆,今作商与参。
努力非少壮,离忧孰能任。
思欲涉湖水,朗咏游长林。
羲车不我御,叹息还沾襟。
夹岸丹枫路,寒江独送君。
官贫长少伴,老去更离群。
婚嫁乡心急,湖山旅雁闻。
那堪迟暮眼,回首岭南云。
谢李高吟久寂寞,都官独擅宛陵诗。
忽惊雏凤生丹穴,又见神龙出故池。
陆子才华入洛日,终童卓荦弃繻时。
閒居亭阁江山助,绝调骚歌气候移。
荐赋羞寻杨得意,怜才恨少魏无知。
短衣射虎成何计,抱膝横棋聊尔为。
石室藏书家自富,沧洲秃笔兴忘疲。
登楼独啸青天月,入坐人推玉树枝。
苦学三馀雌霓识,素心十载白云期。
波澜自许陈思敌,意气谁呼德祖儿。
策杖风泉庐岳顶,挂帆烟雨楚江涯。
官斋地静看鸥狎,野寺吟多把酒迟。
散带临溪开北牖,沈瓜浮李续南皮。
疏狂却忆高生老,白眼东西何所之。