童谣野歌三太息,乌山落日啼猿愁。
人情弃旧如敝屣,云松胶漆何绸缪。
长歌似同谷,短歌似秦州。
君兮君兮,何独长吟永叹怀古今而慕匹俦。
愿得千石酒,与君相拍浮。
愿得双飞龙,与君同遨游。
君闻我歌还泪流,安得并辔昆崙丘,与君清啸凌十洲。
我发为君白,我兴为君发。
鸟兽怒号,洪涛汩没。
伯牙成连安在哉,雾雨冥冥沈海月。
东流逝不停,沧溟会当竭,人生哀怨何时歇。
君不见,凤与鸾。
出丹穴,啄琅玕。
高飞天路绝缯缴,何必珠树始盘桓,请君莫歌行路难。
“童谣野歌三太息,乌山落日啼猿愁”的上一句是筠州江路阻且修,美人弭节行夷犹;“童谣野歌三太息,乌山落日啼猿愁”的下一句是人情弃旧如敝屣,云松胶漆何绸缪。该诗句出自施闰章的作品《筠江歌答周伯衡》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148411_2.html
北海邮书久寂然,西湖新句独翩翩。
最怜龙洞同游处,凿石分题又五年。
沙沟黄沙满,征客肠堪断。
雨颓驿馆废,风急马蹄缓。
哀此大河滨,水陆称通津。
艨艟自北至,曳舟千馀人。
村落尽空巷,田野馀荒榛。
不怨饥与渴,游子不得歇。
日暮还驱车,照此寒宵月。
才健弃繻日,诗传入洛年。
飞扬看少壮,栖托肯林泉。
临浦山楼阔,藏书石屋偏。
听歌重授简,回首忆离筵。
草生大道傍,春日少芳菲。
人生车轮间,壮士无光辉。
道逢一心人,下马语依依。
绨袍岂必解,感泣自沾衣。
不见当路子,弃我忽如遗。
荒涂多虎豹,行子归无期。
停予万里车,尊前聊共持。
匪为饥与渴,故人相见稀。
石林细路草茸茸,古壁春阴云气重。
门外一峰如鹫岭,阶前双树是滇松。
山君昼出冲人过,毛女时因采药逢。
旧日种茶僧渐少,上方亭午不闻钟。