异哉五里秘,发此一日狂。
篝灯破大阴,拄杖入仙乡。
散途杨梅实,承磴菡萏房。
石液白瑶堕,泉气青霓翔。
度危心欲动,逢衍兴未央。
眩人黝谷深,覆我翠极长。
降登穷田垄,开阖到鞠场。
龙遮侧岸路,猫护高廪藏。
力士倒履空,应真俨成行。
碾缺神所吝,帐空仙莫量。
水鸣泬寥内,柱立森罗傍。
语闻受远响,力极生微阳。
梦中出小窦,立处忽大荒。
尘缘信深重,仙事岂渺茫。
灵武唐业开,湘滨耀文章。
望夷秦政坏,岭底畏祸殃。
隐显非士意,安危存国纲。
且复置此事,更将适何方。
赋诗意未惬,吾欲栖僧廊。
“灵武唐业开,湘滨耀文章”的上一句是尘缘信深重,仙事岂渺茫;“灵武唐业开,湘滨耀文章”的下一句是望夷秦政坏,岭底畏祸殃。该诗句出自陈与义的作品《游秦岩》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/152995_16.html
世故驱人殊未央,聊从地主借绳床。
春风浩浩吹游子,暮雨霏霏湿海棠。
去国衣冠无态度,隔帘花叶有辉光。
使君礼数能宽否,酒味撩人我欲狂。
一花香十里,更值满枝开。
承恩不在貌,谁敢斗香来。
梅花乱发雨晴时,褪尽红绡见玉肌。
醉中忘却头边雪,横插繁枝归竹篱。
平生师友尘莫数,两眼偏明向公许。
一时盛德人中骥,四海知名地上虎。
东序阶墀再靴板,西州杖屦三寒暑。
我方庶兄汤惠休,公乃小儿杨德祖。
未颁还朝尺一诏,不愧专城丈二组。
为公剩买银管笔,容我时亲玉柄麈。
近蒙五字落珠玑,如服一丸生翅羽。
别离真成惜夜烛,感叹更值歌朝雨。
行看入侍玉皇案,与进不待金刚杵。
劝公慎勿学孔光,荐士何妨似张禹。
不见圆机论九流,纷纷骑鹤上扬州。
令之敢恨松桂冷,君叔但伤蒲柳秋。
汝海蛇杯应已悟,襄陵驹隙竟难留。
来牛去马无穷债,未盖棺前盍少休。