异哉五里秘,发此一日狂。
篝灯破大阴,拄杖入仙乡。
散途杨梅实,承磴菡萏房。
石液白瑶堕,泉气青霓翔。
度危心欲动,逢衍兴未央。
眩人黝谷深,覆我翠极长。
降登穷田垄,开阖到鞠场。
龙遮侧岸路,猫护高廪藏。
力士倒履空,应真俨成行。
碾缺神所吝,帐空仙莫量。
水鸣泬寥内,柱立森罗傍。
语闻受远响,力极生微阳。
梦中出小窦,立处忽大荒。
尘缘信深重,仙事岂渺茫。
灵武唐业开,湘滨耀文章。
望夷秦政坏,岭底畏祸殃。
隐显非士意,安危存国纲。
且复置此事,更将适何方。
赋诗意未惬,吾欲栖僧廊。
“异哉五里秘,发此一日狂”的上一句是秦岩昧旧闻,胜会非复常;“异哉五里秘,发此一日狂”的下一句是篝灯破大阴,拄杖入仙乡。该诗句出自陈与义的作品《游秦岩》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/152995_2.html
某窃慕东坡以铁拄杖为乐全生日之寿今以大铜瓶上判府待制庶几因物以露区区且作诗二首将之亦东坡故事 其二
不与观音伴柳枝,要令奇相解公颐。
会逢白氏编书日,犹梦陶家贮粟时。
安用作盘供歃血,也胜为钵困催诗。
千年秀结重重绿,长映先生鬓与眉。
我生能几何,两脚疲世故。
忽破巴丘梦,还寻邵阳路。
穷乡得四老,足以慰迟暮。
胜事远公莲,深心懒残芋。
本是群山云,暂聚当别去。
那知天风便,不得还相聚。
凡情我未免,临别吐幽句。
慎勿过虎溪,晓霜侵杖屦。
境空纳浩荡,日暮生泬寥。
竹声池边起,欲断还萧萧。
丈人方微吟,万象各动摇。
林间光景异,月出东山椒。
门前谁剥啄,已逝不须邀。
翩翩飞蛾掩明烛,见烹膏油罪莫赎。
嘉尔萤火不自欺,草间相照光煜煜。
却马已录仙人方,映书曾登君子堂。
不畏月明见陋质,但畏风雨难为光。
北风日日吹茅屋,幽子朝朝只地炉。
客里赖诗增意气,老来唯懒是工夫。
空庭乔木无时事,残雪疏篱当画图。
亦有张侯能共此,焚香相待莫徐驱。