异哉五里秘,发此一日狂。
篝灯破大阴,拄杖入仙乡。
散途杨梅实,承磴菡萏房。
石液白瑶堕,泉气青霓翔。
度危心欲动,逢衍兴未央。
眩人黝谷深,覆我翠极长。
降登穷田垄,开阖到鞠场。
龙遮侧岸路,猫护高廪藏。
力士倒履空,应真俨成行。
碾缺神所吝,帐空仙莫量。
水鸣泬寥内,柱立森罗傍。
语闻受远响,力极生微阳。
梦中出小窦,立处忽大荒。
尘缘信深重,仙事岂渺茫。
灵武唐业开,湘滨耀文章。
望夷秦政坏,岭底畏祸殃。
隐显非士意,安危存国纲。
且复置此事,更将适何方。
赋诗意未惬,吾欲栖僧廊。
“篝灯破大阴,拄杖入仙乡”的上一句是异哉五里秘,发此一日狂;“篝灯破大阴,拄杖入仙乡”的下一句是散途杨梅实,承磴菡萏房。该诗句出自陈与义的作品《游秦岩》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/152995_3.html
清游天不借,破帽沙疾吹。
下马榱桷鸣,未恨十里陂。
风馀檐铎语,坐定炉烟迟。
新春碧瓦丽,古意乔木奇。
黄冠见客喜,此士定不羁。
但愧城中尘,浼子青松枝。
人间争夺丑,我亦寄枯棋。
输赢共一笑,马影催归时。
举头山围天,濯足树映潭。
山中记今日,四士集空岩。
种竹可侔千户,拥书不假百城。
何必思之烂熟,热官无用分明。
二十九年知已非,今年依旧壮心违。
黄尘满面人犹去,红叶无言秋又归。
万里天寒鸿雁瘦,千村岁暮鸟乌微。
往来屑屑君应笑,要就南池照客衣。
竹影满幽窗,欲出腰髀懒。
何以同岁暮,共此晴云碗。
摩挲蛰雷腹,自笑计常短。
异时分忧虞,小杓勿辞满。