名花擅国色,尽向毫端传。
莹其冰玉洁,粲若云锦鲜,朵重干不弱,蒂比葩相联。
红嫣白嫩孰可拟,二乔初嫁争芳妍。
娉婷窈窕俱有倾世貌,浅颦轻笑并立偎香肩,含情含娇深自怜。
绛杏绯桃总粗俗,掩面却走羞婵娟。
始信摹写精,笔底造化全。
能令欲拆未拆蕊,顷刻烂熳轩窗前。
抽萌固弗藉雨露,赋质政尔烦丹铅。
狂蜂窥图屡往返,痴蝶侧目频留连。
从尔四序更迭开依然,写成便带长生缘。
荣悴不许覆载专,伊谁承恩得之戚畹钱。
焚香正冠再拜,展向素壁悬。
方知运思巧,直夺真宰权,永为宝玩垂千年。
“诚斋天潢尊,游艺妙通玄”的下一句是名花擅国色,尽向毫端传。该诗句出自李昌祺的作品《题并头牡丹图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111825_1.html
客行大梁道,华屋枕道傍。
借问谁所止,阀阅何炜煌。
居人笑答言,此谓重庆堂。
就中两遗婺,同志如雪霜。
贤孙英俊姿,遴选宾天潢。
膳调三鼎珍,乐奏丝与簧。
笄珈俨成列,冠佩肃分行。
趍跄二亲侧,次第进杯觞。
百务弗相干,暮齿弥康强。
家和福乃臻,四序来祯祥。
玩匪宜男花,心怡自忧忘。
姑耆妇仍寿,钧享百岁长。
客闻遽前拜,重是双贞良。
岂徒垂阃则,庶以敦纲常。
蟠桃树在瑶池东,树上之实丹砂浓。
雷霆守卫云雾封,有得食者升太空。
朱家令子学泮宫,祝亲寿考感上穹。
帝敕金母并木公,两枚下赐嘉孝恭。
清宵坠向高堂中,明晨捧献媪与翁。
味才入口肠已充,白发返黑增颜红。
耳聪目明肌肉丰,循环花甲无终穷,万八千岁方孩童。
征棹舣衡阳,孤城堞雉荒。
流云时翳日,微雨暝生凉。
江阔鸥波远,天空雁字长。
采蘋无限兴,烟水晚苍茫。
筱蔓翳颓垣,娟然玉雪痕。
寒香偏晚节,春色自名园。
鸟啄梢头蕊,苔沿砌下根。
犹能异桃李,不在狄公门。
孤亭临夐野,空阔四无邻。
车马来游少,农夫就饷频。
晴檐鸠唤雨,社瓮鸟啼春。
窃禄真何补,投簪愧野人。