名花擅国色,尽向毫端传。
莹其冰玉洁,粲若云锦鲜,朵重干不弱,蒂比葩相联。
红嫣白嫩孰可拟,二乔初嫁争芳妍。
娉婷窈窕俱有倾世貌,浅颦轻笑并立偎香肩,含情含娇深自怜。
绛杏绯桃总粗俗,掩面却走羞婵娟。
始信摹写精,笔底造化全。
能令欲拆未拆蕊,顷刻烂熳轩窗前。
抽萌固弗藉雨露,赋质政尔烦丹铅。
狂蜂窥图屡往返,痴蝶侧目频留连。
从尔四序更迭开依然,写成便带长生缘。
荣悴不许覆载专,伊谁承恩得之戚畹钱。
焚香正冠再拜,展向素壁悬。
方知运思巧,直夺真宰权,永为宝玩垂千年。
“方知运思巧,直夺真宰权,永为宝玩垂千年”的上一句是焚香正冠再拜,展向素壁悬。该诗句出自李昌祺的作品《题并头牡丹图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111825_14.html
局促过长夏,荏苒届秋期。
初谓火既流,凉飙扫炎曦。
岂料残暑酷,乃尔不可支。
我膺徽纆缠,下共卒伍驰。
弱骨苦汗渍,弊衣叹尘淄。
一身方在公,宁复顾尔私。
虽无案牍劳,莫任奔走疲。
幸兹城南厂,颇与静者宜。
时来解襟坐,偃仰暂得怡。
我家文江上,先庐有遗基。
何当乞骸去,结茅树桐椅。
期与世尘绝,永随樵牧嬉。
怀哉果何日,浩叹徒歔欷。
平生同有爱花心,每到开时辄共吟。
垂老凄凉空见画,人间何处觅知音。
清平新调缓声歌,醉眼懵腾看锦窠。
今日江南林下见,满头白发泪流多。
宋家书院但空名,二水中分草树平。
陵谷变来基亦废,野人耕处草还生。
落花细雨文鱼上,残柳西风白雁鸣。
临眺不堪怀往事,城头画角更凄清。
春光阑珊群卉空,别有佳植开庭中。
堪怜朵朵知向日,晨瞻夕仰随西东。
从根著叶庇炎景,逐节茁蕊承薰风。
苞迎朝旭盏欹侧,萼媚夕照杯玲珑。
大哉化工运亭毒,胚腪秀淑归芳丛。
名虽不离庶草类,性却解与纯臣同。
种之固已寓微意,人心亦似倾阳恭。
非徒玩物实自励,亲当致孝君当忠。
一身两尽家国事,且复托此明深衷。
为询世上簪绂者,若个看花无愧容。