岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“十年不还乡,儿女日夜长”的下一句是岂惟催老大,渐复成彫丧。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_1.html
柳庭风静人眠昼。昼眠人静风庭柳。
香汗薄衫凉。凉衫薄汗香。
手红冰碗藕。藕碗冰红手。
郎笑藕丝长。长丝藕笑郎。
雪入春分省见稀,半开桃李不胜威。
应惭落地梅花识,却作漫天柳絮飞。
不分东君专节物,故将新巧发阴机。
从今造物尤难料,更暖须留御腊衣。
景纯复以二篇,一言其亡兄与伯父同年之契,一言今者唱酬之意,仍次其韵 其一
灵寿扶来似孔光,感时怀旧一悲凉。
蟾枝不独同攀桂,鸡舌还应共赐香。
等是浮休无得丧,粗分忧乐有闲忙。
年来世事如波浪,郁郁谁知柏在冈。
渔父笑,轻鸥举,漠漠一江风雨。
江边骑马是官人,借我孤舟南渡。
二年相伴影随身,踏遍江湖草木春。
擿石旧痕犹在眼,闭门高节欲生鳞。
畏途自卫真无敌,捷径争先却累人。
远寄知公不嫌重,笔端犹自斡千钧。