岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“岂惟催老大,渐复成彫丧”的上一句是十年不还乡,儿女日夜长;“岂惟催老大,渐复成彫丧”的下一句是每闻耆旧亡,涕泣声辄放。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_2.html
赵景贶以诗求东斋榜铭,昨日闻都下寄酒来,戏和其韵,求分一壶作润笔也
王孙天麒麟,眸子奥而澈。
囊空学逾富,屋陋人更杰。
我老书益放,笔落座争掣。
欲求东斋铭,要饮西湖雪。
长瓶分未到,小砚乾欲裂。
不似淳于髡,一石要烛灭。
蜀客到江南,长忆吴山好。
吴蜀风流自古同,归去应须早。
还与去年人,共藉西湖草。
莫惜尊前仔细看,应是容颜老。
漫郎天骨清,生与世俗异。
学道新有得,为贫聊复仕。
每于红尘中,常起青霞志。
屏山辍赠子,莫遣污簪珥。
寓目紫翠间,安眠本非睡。
梦中化为鹤,飞入长松寺。
郁葱佳气夜充闾,始见徐卿第二雏。
甚欲去为汤饼客,惟愁错写弄獐书。
参军新妇贤相敌,阿大中郎喜有馀。
我亦从来识英物,试教啼看定何如。
新第谁来作并邻,旧官宁复忆星辰。
请君置酒吾当贺,知向江湖拜散人。