岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“奋髯走猾吏,嚼齿对奸将”的上一句是自喜作剧县,偏工破豪党;“奋髯走猾吏,嚼齿对奸将”的下一句是哀哉命不偶,每以才得谤。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_8.html
新月照水水欲冰,夜霜穿屋衣生棱。
野庐半与牛羊共,晓鼓却随鸦鹊兴。
夜来履破裘穿缝,红颊曲眉应入梦。
千夫在野口如林,岂不怀归畏嘲弄。
我州贤将知人劳,已酿白酒买豚羔。
耐寒努力归不远,两脚冻硬须公软。
跪奉新书笏在腰,谈王正欲伴耕樵。
晋阳岂为一门事,宣政聊同五月朝。
忧患半生联出处,归休上策早招要。
后生可畏吾衰矣,刀笔从来错料尧。
白发相望两故人,眼看时事几番新。
曲无和者应思郢,论少卑之且借秦。
岁恶诗人无好语,夜长鳏守向谁亲。
少思多睡无如我,鼻息雷鸣撼四邻。
虞人非其招,欲往畏简书。
穆生责醴酒,先见我不如。
江左古弱国,强臣擅天衢。
渊明堕诗酒,遂与功名疏。
我生值良时,朱金义当纡。
天命适如此,幸收废弃馀。
独有愧此翁,大名难久居。
不思牺牛龟,兼取熊掌鱼。
北郊有大赉,南冠解囚拘。
眷言罗浮下,白鹤返故庐。
芍药樱桃两斗新。
名园高会送芳辰。
洛阳初夏广陵春。
红玉半开菩萨面,丹砂秾点柳枝唇。
尊前还有个中人。