岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“哀哉命不偶,每以才得谤”的上一句是奋髯走猾吏,嚼齿对奸将;“哀哉命不偶,每以才得谤”的下一句是竟使落穷山,青衫就黄壤。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_9.html
和子由柳湖久涸,忽有水,开元寺山茶旧无花,今岁盛开二首 其一
太昊祠东铁墓西,一樽曾与子同携。
回瞻郡阁遥飞槛,北望樯竿半隐堤。
饭豆羹藜思两鹄,饮河噀水赖长霓。
如今胜事无人共,花下壶卢鸟劝提。
梅圣俞诗集中有毛长官者,今于潜令国华也。圣俞没十五年,而君犹为令,捕蝗至其邑,作诗戏之
诗翁憔悴老一官,厌见苜蓿堆青盘。
归来羞涩对妻子,自比鲇鱼缘竹竿。
今君滞留生二毛,饱听衙鼓眠黄䌷。
更将嘲笑调朋友,人道猕猴骑土牛。
愿君恰似高常侍,暂为小邑仍刺史。
不愿君为孟浩然,却遭明主放还山。
宦游逢此岁年恶,飞蝗来时半天黑。
羡君封境稻如云,蝗自识人人不识。
邃院重帘何处,惹得多情,愁对风光。
睡起酒阑花谢,蝶乱蜂忙。
今夜何人,吹笙北岭,待月西厢。
空怅望处,一株红杏,斜倚低墙。
羞颜易变,傍人先觉,到处被著猜防。
谁信道,些儿恩爱,无限凄凉。
好事若无间阻,幽欢却是寻常。
一般滋味,就中香美,除是偷尝。
武林千叶照观空,别后湖山几信风。
自笑眼花红绿眩,还将白首对鞓红。
天祸尔土,不麦不稷。
民无用物,珍怪是直。
播厥熏木,腐馀是穑。
贪夫污吏,鹰挚狼食。