岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“见之龆龀中,已有食牛量”的上一句是平生惟一子,抱负珠在掌;“见之龆龀中,已有食牛量”的下一句是他年如入洛,生死一相访。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_16.html
湛湛清池五月寒,小山无数碧巑岏。
稚杉戢戢三千本,且作凌云合抱看。
火云凝汗挥珠颗。颗珠挥汗凝云火。
琼暖碧纱轻。轻纱碧暖琼。
晕腮嫌枕印。印枕嫌腮晕。
閒照晚妆残。残妆晚照閒。
出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之 其二
鸟乐忘置罦,鱼乐忘钩饵。
何必择所安,滔滔天下是。
二月十六日,与张、李二君游南溪,醉后,相与解衣濯足,因咏韩公《山石》之篇,慨然知其所以乐而忘其在数百年之外也。次其韵
终南太白横翠微,自我不见心南飞。
行穿古县并山麓,野水清滑溪鱼肥。
须臾渡溪踏乱石,山光渐近行人稀。
穷探愈好去愈锐,意未满足枵如饥。
忽闻奔泉响巨碓,隐隐百步摇窗扉。
跳波溅沫不可向,散为白雾纷霏霏。
醉中相与弃拘束,顾劝二子解带围。
褰裳试入插两足,飞浪激起冲人衣。
君看麋鹿隐丰草,岂羡玉勒黄金鞿。
人生何以易此乐,天下谁肯从我归。
倚竹佳人翠袖长,天寒犹著薄罗裳。
扬州近日红千叶,自是风流时世妆。