岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“惟有王浚冲,心知中散状”的上一句是他年如入洛,生死一相访。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_18.html
少陵翰墨无形画,韩干丹青不语诗。
此画此诗真已矣,人间驽骥漫争驰。
颂声歌盛旦,多黍乐丰年。
近见藏高廪,遥知熟大田。
在畴纷已穫,如阜隐相连。
《鲁史》详而记,神仓赋且全。
舂人洪蓄积,祖庙享恭虔。
圣后忧农切,宜哉报自天。
五斗尘劳尚足留,闭关却欲治幽忧。
羞为毛遂囊中颖,未许朱云地下游。
无事会须成好饮,思归时欲赋《登楼》。
羡君幕府如僧舍,日向城南看浴鸥。
汴泗绕吾城,城坚如削铁。
中有李临淮,号令肝胆裂。
古来彭城守,未省怕恶客。
恶客云是谁,祥符相公孙。
是家豪逸生有种,千金一掷颇黎盆。
连车载酒来,不饮外酒嫌其村。
子有千瓶酒,我有万株菊。
任子满头插,团团见花不见目。
醉中插花归,花重压折轴。
问客何所须,客言我爱山。
青山自绕郭,不要买山钱。
此外有黄楼,楼下一河水。
美哉洋洋乎,可以疗饥并洗耳。
彭城之游乐复乐,客恶何如主人恶。
张公高躅不可到,我欲挽肩才觉难。
事业已归前辈录,典刑留与后人看。
诗如琢雪清牙颊,身觐飞龙吐胆肝。
少负清名晚方用,白头翁竟作何官。