岂惟催老大,渐复成彫丧。
每闻耆旧亡,涕泣声辄放。
老任况奇逸,先子推辈行。
文章得少誉,诗语尤清壮。
吏能复所长,谈笑万夫上。
自喜作剧县,偏工破豪党。
奋髯走猾吏,嚼齿对奸将。
哀哉命不偶,每以才得谤。
竟使落穷山,青衫就黄壤。
宦游久不乐,江海永相望。
退耕本就君,时节相劳饷。
此怀今不遂,归见累累葬。
望哭国西门,落日衔千嶂。
平生惟一子,抱负珠在掌。
见之龆龀中,已有食牛量。
他年如入洛,生死一相访。
惟有王浚冲,心知中散状。
“每闻耆旧亡,涕泣声辄放”的上一句是岂惟催老大,渐复成彫丧;“每闻耆旧亡,涕泣声辄放”的下一句是老任况奇逸,先子推辈行。该诗句出自苏轼的作品《京师哭任遵圣》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/10755_3.html
役名则已勤,徇身则已媮。
我诚愚且拙,身名两无谋。
始者学书判,近亦知问囚。
但知今当为,敢问向所由。
士方其未得,惟以不得忧。
既得又忧失,此心浩难收。
譬如倦行客,中路逢清流。
尘埃虽未脱,暂憩得一漱。
我欲走南涧,春禽始嘤呦。
鞅掌久不决,尔来已徂秋。
桥山日月迫,府县烦差抽。
王事谁敢愬,民劳吏宜羞。
中间罹旱暵,欲学唤雨鸠。
千夫挽一木,十步八九休。
渭水涸无泥,菑堰旋插修。
对之食不饱,馀事更遑求。
近日秋雨足,公馀试新篘。
劬劳幸已过,朽钝不任锼。
秋风欲吹帽,西阜可纵游。
聊为一日乐,慰此百日愁。
瓮间毕卓防偷酒,壁后匡衡不点灯。
待凿平江百尺井,要分清暑一壶冰。
佐卿恐是归来鹤,次律宁非过去僧。
他日莫寻王粲宅,梦中来往本何曾。
新居已覆瓦,无复风雨忧。
桤栽与笼竹,小诗亦可求。
尚欲烦贰师,刺山出飞流。
应须凿百尺,两绠载一牛。
睡起画堂,银蒜押帘,珠幕云垂地。
初雨歇,洗出碧罗天,正溶溶养花天气。
一霎晴风回,芳草荣光浮动,卷皱银塘水。
方杏靥匀酥,花须吐绣,园林翠红排比。
见乳燕、捎蝶过繁枝。
忽一线、炉香惹游丝。
昼永人閒,独立斜阳,晚来情味。
便乘兴、携将佳丽。
深入芳菲里。
拨胡琴语,轻拢慢撚总伶俐。
看紧约罗裙,急趣檀板,霓裳入破惊鸿起。
正颦月临眉,醉霞横脸,歌声悠扬云际。
任满头红雨落花飞。
渐鳷鹊、楼西玉蟾低。
尚徘徊、未尽欢意。
君看今古悠悠,浮幻人间世。
这些百岁,光阴几日,三万六千而已。
醉乡路稳不妨行,但人生、要适情耳。
恶业相缠五十年,常行八棒十三禅。
却著衲衣归玉局,自疑身是五通仙。