终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
王士禛(1634-1711) 清山东新城人,字子真,一字贻上,号阮亭,晚号渔洋山人。身后避世宗讳,改“禛”为“正”,高宗命改“祯”。顺治十五年进士。授扬州府推官。康熙间历礼部主事、翰林院侍讲,官至刑部尚书。以与废太子唱和,于四十三年被借故革职。康熙时为诗坛盟主,与朱彝尊并称"南朱北王",又为"清初六家"之一。诗有一代正宗之称,而后人嫌其才力不足。倡神韵之说,领袖诗坛近五十年。文章亦颇雅饬。诗集初有《阮亭诗钞》,晚年并历年所刻为《带经堂集》,又自选部分诗为《渔洋山人菁华录》,另有笔记《池北偶谈》。►1788篇诗文
古诗韵典网提供《梁曰缉为言辋川雪中之游》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《梁曰缉为言辋川雪中之游》出自王士禛的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/65028.html
一线金牛道,迢迢限雍梁。
峡犹传禹凿,山忽兆彭亡。
战鼓黄陵庙,讹言白帝仓。
鱼凫曾梦到,回首阅苍茫。
岷峨东下江水长,远从井络来吴乡。
奔涛万里始一曲,古之天堑维朱方。
北界中原壮南纪,鱼龙日月相回翔。
中流一岛号浮玉,登高眺远何茫茫。
长空飞鸟去不尽,江海一气同青苍。
山外两峰远奇绝,双阙屹立天中央。
左江右海辨云气,如为八裔分纪疆。
江流到此一缚束,早潮晚汐无披猖。
烛龙晓日出云海,山光照曜连扶桑。
年来海戍未停罢,峨舸大舰来汪洋。
胡豆洲前起烽火,徒儿浦上披裲裆。
古闻京口兵可用,寄奴一去天苍凉。
我愿此山障江海,七闽百粤为堤防。
作歌大醉卧岩石,起看江月流清光。
记取凌波微步来,明珠翠羽共徘徊。
洛川淼淼神人隔,空费陈王八斗才。
凤凰原下鹿槽旁,虢国夫人有赐庄。
无数青山学眉黛,当年谁入合欢堂。
故人昨有梦,梦落沧海东。
海中三神山,往来倏忽随长风。
上有金银宫阙互亏蔽,下有云涛汩没相撞舂。
萧洒古仙人,漆园傲吏逍遥翁。
岁星不见几千岁,划然一啸惊鸿蒙。
羲皇上人北窗卧,流观山海须臾中。
谪仙骑鲸去采石,玉局西返峨眉峰。
或被天衣驾烟鸿,或乘云气骑飞龙。
西堂八十方两瞳,生不并世道则同。
笑指桑田洗毛髓,下视六合尘濛濛。
兜率海山等游戏,梦耶觉耶皆虚空。
三千里外讯占梦,汉廷尚有大王公。