出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“花竹散巳久,亭馆供诸天”的上一句是却登华子冈,辋水犹沦涟;“花竹散巳久,亭馆供诸天”的下一句是王裴杳千载,丘壑亦凋残。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_15.html
肃肃灵风冷繐帏,亭亭孤月掩重扉。
宝钗明镜俱黄土,悔煞秦嘉上计非。
梦觉闻飘瞥,虚窗彻晓明。
萧条同委巷,怅望倚檐楹。
寒色饥禽语,荒阶折竹声。
双羊风雪路,留滞远含情。
琅琊家世凤麟洲,翰墨人间第一流。
松势高低疑鹳啄,溪纹参伍学蚕头。
扶筇名岳云峰细,放鹤空亭雪栈幽。
白首奉常今又死,买丝重拟绣廉州。
林际春申语太颠,园林半树景幽偏。
豫章孤诣谁能解,不是晓人休浪传。
梅花已近小春开,朱槿红桃次第催。
杏子枇杷都上市,玉盘三月有杨梅。