出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“来者复为谁,斯言良足叹”的上一句是王裴杳千载,丘壑亦凋残。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_17.html
梦觉闻飘瞥,虚窗彻晓明。
萧条同委巷,怅望倚檐楹。
寒色饥禽语,荒阶折竹声。
双羊风雪路,留滞远含情。
陈公家近罨画溪,溪边花草令人迷。
离墨山中一宵雨,竹鸡白鹇相应啼。
先生大隐隐城市,万壑千岩窗户里。
花朝巳过上巳来,日坐蜻蛉钓沙尾。
弄笔明窗作卧枝,写生妙处几人知。
箧中藤角光于水,貌得蛮鸠义燕儿。
往者不可作,含悽方在今。
岘山风景地,名士几登临。
陵谷须臾改,残碑涕泪深。
高阳池上酒,凭仗一开襟。
秋来何处最消魂,残照西风白下门。
他日差池春燕影,祗今憔悴晚烟痕。
愁生陌上黄骢曲,梦远江南乌夜村。
莫听临风三弄笛,玉关哀怨总难论。