出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“终南西峰下,水石馀清妍”的上一句是少志爱山水,梦想怀蓝田;“终南西峰下,水石馀清妍”的下一句是忆昔维摩诘,于此曾挂冠。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_2.html
东门黄屋竞传呼,从此咸阳入帝图。
若遣封侯身不死,也须钟室避娥姁。
先公持节地,今日复经过。
江汉流如昔,兴亡事若何。
人归铜马后,士岂鲫鱼多。
信美非吾土,登楼发浩歌。
晓登木末亭,南望新林浦。
烟岚纷四围,三山渺何许。
旭日丽飞甍,云物媚晴溆。
风景在江山,离宫半禾黍。
顾瞻金川门,悲来不能语。
惟馀博士祠,正气留终古。
且住为隹耳,将归可奈何。
人随吴雁影,叶下浙江波。
好往寻鲈鲙,谁当破雀罗。
小丛今老去,重唱竹枝歌。
闻君游蓬池,访阮公啸台。
台上多悲风,台下生蒿莱。
渌水扬洪波,东逝不复回。
南有三亭冈,寒芜望崔嵬。
一言夺相印,应侯亦奇才。
当其置厕时,何异诸舆儓。
君行大梁道,览古纷徘徊。
埋照实至慎,睚眦终祸胎。
且呼竹林人,啜醨尽馀杯。