出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“积雪曜岩阪,秀色暧林峦”的上一句是仙令妙文笔,慨然追昔贤;“积雪曜岩阪,秀色暧林峦”的下一句是数里入谷口,石流已溅溅。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_11.html
青山白云外,合沓无终始。
小艇漾溪流,幽兴何穷已。
夹岸桃花林,连绵复相似。
落英正缤纷,芳草亦鲜美。
茗碗置船头,笭箵挂船尾。
不愁风水逆,去住皆可喜。
傥遇避秦人,或逢鬼谷子。
鸾啸一逌然,沙禽忽惊起。
凤凰原下鹿槽旁,虢国夫人有赐庄。
无数青山学眉黛,当年谁入合欢堂。
道人江左秀,十载住菰芦。
独向清凉去,随身智杖扶。
峰峰馀积雪,了了见文殊。
亦欲游方外,从师问苾刍。
朱门鼎鼎厌粱肉,忍饥诵经无此人。
娜如山中好泉石,他年真作孟家邻。
董公祠庙已荒凉,凭吊西京意倍伤。
漫以园陵劳主父,祗将经术奉骄王。
时逢明主身空老,志在春秋道正长。
我自爱传繁露学,玉杯曾问广川乡。