出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“水鸟相哀鸣,双垞渺人烟”的上一句是数里入谷口,石流已溅溅;“水鸟相哀鸣,双垞渺人烟”的下一句是却登华子冈,辋水犹沦涟。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_13.html
锦秋湖边稻花凉,锦秋亭下鲈鱼香。
垂虹秋色一千里,秋到吴淞思故乡。
水满春塘,柳绵又蘸黄金缕。
燕儿来去。
阵阵梨花雨。
情似黄丝,历乱难成绪。
凝眸处。
白蘋青草,不见西洲路。
久客忘时序,匆匆逼岁除。
枫林红照眼,鬓发白盈梳。
灊岳多回雁,浔江足鲤鱼。
春风来早晚,谁寄故园书。
中州何李并登坛,弘治文流竞比肩。
讵识苏门高吏部,啸台鸾凤独逌然。
驿骑千山里,平安两字书。
高堂衰白早,儿女死生馀。
听雨思兄弟,临风问起居。
白头吟更苦,莫负锦江鱼。