出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
终南西峰下,水石馀清妍。
忆昔维摩诘,于此曾挂冠。
挥手谢时辈,草堂常晏眠。
辋水绕舍下,湖光明云端。
绳床间药铛,清斋日萧然。
春鸥渐矫翼,夏木纷绵芊。
时寻名僧会,自泛湖中船。
叹息古人没,风物随变迁。
仙令妙文笔,慨然追昔贤。
积雪曜岩阪,秀色暧林峦。
数里入谷口,石流已溅溅。
水鸟相哀鸣,双垞渺人烟。
却登华子冈,辋水犹沦涟。
花竹散巳久,亭馆供诸天。
王裴杳千载,丘壑亦凋残。
来者复为谁,斯言良足叹。
出自清朝王士禛的《梁曰缉为言辋川雪中之游》
“却登华子冈,辋水犹沦涟”的上一句是水鸟相哀鸣,双垞渺人烟;“却登华子冈,辋水犹沦涟”的下一句是花竹散巳久,亭馆供诸天。该诗句出自王士禛的作品《梁曰缉为言辋川雪中之游》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/65028_14.html
出峡复入峡,舟行多苦辛。
青山蛮徼外,黄帽越溪滨。
迢递经寒雪,飘零惜好春。
佛桑花下酒,应忆北归人。
移船就明月,鼓楫溯淮流。
明月云中出,流光水上浮。
三更吹玉笛,银汉泻凉秋。
长板桥头柳,谁家尚倚楼。
范阳战鼓如轰雷,东都巳破潼关开。
山东大半为贼守,常山平原安在哉。
睢阳独遏江淮势,义激诸军动天地。
时危战苦阵云深,裂眦不见官军至。
谁与健者南将军,包胥一哭通风云。
抽矢誓雠已慷慨,拔剑堕指何嶙峋。
贺兰未灭将军死,呜呼南八真男子。
中丞侍郎同日亡,碧血斓斑照青史。
淮山峨峨淮水深,庙门遥对青枫林。
行人下马拜秋色,一曲淋铃万古心。
逃名东海上,时复带经锄。
自是高人笔,非关饿隶书。
疏馆笼鹅群,素羽临秋水。
濯濯映凫翁,沼流乱芳芷。
乞写茴香花,共入丹青里。