愿凤得其辅,咨尔孰可当。
百鸟告尔间,惟乌最灵长。
乃呼鸟与鹊,将政庶鸟康。
乌时来佐凤,署置且非良。
咸用所附己,欲同助翱翔。
以燕代鸿雁,传书识暄凉。
鸲鸽代鹦鹉,剥舌说语详。
秃鸧代老鹤,乘轩事昂藏。
野鹑代雄鸡,爪觜称擅场。
雀豹代雕鹗,搏击肃秋霜。
蝙蝠尝入幕,捕蚊夜何忙。
老鸱啄臭腐,盘飞使游扬。
鸺鹠与枭鵩,待以为非常。
一朝百鸟厌,谗乌出远方。
乌伎亦止此,不敢恋凤傍。
养子颇似父,又贪噪豺狼。
为鸟鸟不伏,兽肯为尔戕。
莫如且敛翮,休用苦不量。
吉凶岂自了,人事亦交相。
梅尧臣(1002-1060) 字圣俞,世称宛陵先生,宛陵(今安徽宣州宣城)人。梅询从子。初以荫补桐城主簿,历镇安军节度判官。仁宗皇祐三年召试,赐进士出身。以学士赵概等十余人荐,授国子监直讲,累迁都官员外郎,预修《唐书》。少即能诗,与苏舜钦齐名,时号苏梅。刘克庄在《后村诗话》中称为宋诗"开山祖师"。为诗主张写实,反对西昆体,所作力求平淡、含蓄。有《宛陵先生集》、《唐载记》、《毛诗小传》等。►2885篇诗文
古诗韵典网提供《谕乌》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《谕乌》出自梅尧臣的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/57466.html
子真实吾祖,耿介仕炎汉。
权臣始擅朝,忠良被涂炭。
辇下莫敢言,上书陈治乱。
是时卿大夫,曾不负愧汗。
其文信雄深,烂然今可玩。
危言识祸机,灭迹思汗漫。
一朝弃妻子,龙性宁羁绊。
九江传神仙,会稽隐廛闬。
旧市越溪阴,家山镜湖畔。
唯馀千载名,抚卷一长叹。
夜梦有人衣帔蜺,水边授我黄龟儿。
仰看星宿正离离,玉魁东指生斗威。
明朝我妇忽在蓐,乃生男子实秀眉。
自磨丹砂调白蜜,辟恶辟邪无宝犀。
我惭暮年又举息,不可不令朋友知。
开封大尹怜最厚,持酒作歌来庆之。
画盆香水洗且喜,老驹未必能千里。
卢仝一生常困穷,亦有添丁是其子。
静夜有舟下,中流闻橹声。
隔窗灯已暗,卷幔月微明。
渐向寒湾远,遥应宿枕惊。
客心何苦急,曾是不缘名。
妙画能成趣,溪山迥得君。
渔舟长映浦,岩树半藏云。
征雁无时没,横桥有处分。
数峰来枕席,曾不愧移文。
夜梦上河汉,星辰布其傍。
位次稍能辩,罗列争光芒。
自箕历牛女,与斗直相当。
既悟到上天,百事应可详。
其中有神官,张目如电光。
玄衣乘苍虬,身佩水玉珰。
丘蛇与穹鳖,盘结为纪纲。
我心恐且怪,再拜忽祸殃。
臣实居下土,不意涉此方。
既得接威灵,敢问固不量。
有牛岂不力,何惮使服箱。
有女岂不工,何惮缝衣裳。
有斗岂不柄,何惮挹酒浆。
卷舌不得言,安用施穹苍。
何彼东方箕,有恶务簸扬。
唯识此五者,愿言无我忘。
神官呼我前,告我无不臧。
上天非汝知,何苦诘其常。
岂惜尽告汝,于汝恐不祥。
至如人间疑,汝敢问于王。
扣头谢神官,臣言大为狂。
骇汗忽尔觉,残灯荧空堂。