愿凤得其辅,咨尔孰可当。
百鸟告尔间,惟乌最灵长。
乃呼鸟与鹊,将政庶鸟康。
乌时来佐凤,署置且非良。
咸用所附己,欲同助翱翔。
以燕代鸿雁,传书识暄凉。
鸲鸽代鹦鹉,剥舌说语详。
秃鸧代老鹤,乘轩事昂藏。
野鹑代雄鸡,爪觜称擅场。
雀豹代雕鹗,搏击肃秋霜。
蝙蝠尝入幕,捕蚊夜何忙。
老鸱啄臭腐,盘飞使游扬。
鸺鹠与枭鵩,待以为非常。
一朝百鸟厌,谗乌出远方。
乌伎亦止此,不敢恋凤傍。
养子颇似父,又贪噪豺狼。
为鸟鸟不伏,兽肯为尔戕。
莫如且敛翮,休用苦不量。
吉凶岂自了,人事亦交相。
“以燕代鸿雁,传书识暄凉”的上一句是咸用所附己,欲同助翱翔;“以燕代鸿雁,传书识暄凉”的下一句是鸲鸽代鹦鹉,剥舌说语详。该诗句出自梅尧臣的作品《谕乌》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/57466_7.html
重本恤刑天子圣,舟车持诏使臣贤。
部中汉吏无冤狱,葑上吴人益美田。
重过故乡逢故老,一闻鸣鹤访山川。
不须歌管唯诗酒,况有馀杭白乐天。
冰蚕三眠休,作茧当具簇。
汉北取蓬蒿,江南藉茅竹。
蒿疏无郁浥,竹净亦森束。
竞畏风雨寒,露置未如屋。
方为郡邑吏,日与故人违。
极目千山碧,驰心一鸟飞。
岸傍村杳杳,波上雪霏霏。
欲寄洛阳信,溯流行客稀。
油灯方照夜,此物用能行。
焦首终无悔,横身为发明。
尽心常欲晓,委地始知轻。
若比飘飘梗,何邀世上名。
昔时见子宛丘下,丞相待子知子贤。
子于文字实赡博,海客谩估珠盈船。
欲卖明月一寸魄,虽豪未肯售以钱。
通都大邑忽辨宝,直取不犯骊龙涎。
遂作照乘物,矜夸魏人前。
从兹十二车,光彩生从先。