愿凤得其辅,咨尔孰可当。
百鸟告尔间,惟乌最灵长。
乃呼鸟与鹊,将政庶鸟康。
乌时来佐凤,署置且非良。
咸用所附己,欲同助翱翔。
以燕代鸿雁,传书识暄凉。
鸲鸽代鹦鹉,剥舌说语详。
秃鸧代老鹤,乘轩事昂藏。
野鹑代雄鸡,爪觜称擅场。
雀豹代雕鹗,搏击肃秋霜。
蝙蝠尝入幕,捕蚊夜何忙。
老鸱啄臭腐,盘飞使游扬。
鸺鹠与枭鵩,待以为非常。
一朝百鸟厌,谗乌出远方。
乌伎亦止此,不敢恋凤傍。
养子颇似父,又贪噪豺狼。
为鸟鸟不伏,兽肯为尔戕。
莫如且敛翮,休用苦不量。
吉凶岂自了,人事亦交相。
“百鸟告尔间,惟乌最灵长”的上一句是愿凤得其辅,咨尔孰可当;“百鸟告尔间,惟乌最灵长”的下一句是乃呼鸟与鹊,将政庶鸟康。该诗句出自梅尧臣的作品《谕乌》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/57466_3.html
昨夜讴吟泻春酒,今朝波浪下黄河。
主人不暇匆匆别,为倩流莺寄语过。
击鼓人驱鬼,漫天雪送寒。
腊从今日尽,花作旧年看。
著树多还堕,随风积更乾。
明朝预王会,畏湿两梁冠。
平生少壮日,百事牵于情。
今年辄五十,所向唯直诚。
既不慕富贵,亦不防巧倾。
宁为目前利,宁爱身后名。
文史玩朝夕,操行蹈群英。
下不以傲接,上不以意迎。
众人欣立异,此心常自平。
譬如先后花,结实秋共成。
赵壹虽空囊,郑子岂其卿。
二人贫且隐,高誉动天京。
我迹固尚贱,我道未尝轻。
力遵仁义涂,曷畏万里程。
安能苟荣禄,扰扰复营营。
近因丧已除,偶得存馀生。
强欲活妻子,勉焉事徂征。
徂征江浦上,鸥鸟莫相惊。
木杪芙蓉花,开非红艳早。
常畏晚霜寒,朱华竞衰草。
江南春候早,水暖野芹生。
北客欲归日,故人持赠行。
莫嫌为物薄,言采幽兰并。
休惜临流醉,高帆去棹轻。